Sunday, December 10, 2006

Bánh mỳ

Author: Hương Thảo

Thời tiết Hà Nội những ngày này làm mình chợt nhớ nhiều về thời học sinh. Cái thời mà tụi học sinh lóc nhóc như chúng mình còn thèm có một cái áo len mới, thèm có vài đồng tiền xu để ăn quà vặt.
Tối nay ngồi một mình ở nhà nhìn con trai ăn bánh mì và mình chợt thèm cái bánh mỳ “không người lái ngày xưa”. Chẳng biết là Mỹ Hạnh có còn nhớ không, chứ mình vẫn còn có cảm giác vừa ăn ngày hôm qua. Ngon lắm, tuyệt!
Hồi đó, mình bị coi là còi cọc. Mẹ lúc nào cũng sợ mình đói, học nhiều rồi ốm. Sáng sáng, nếu không chuẩn bị được đồ cho mình ăn sáng thì mẹ cho mình tiền lẻ để ăn xôi hoặc bánh mỳ. Thực sự bây giờ mình không nhớ nổi là định mức bao nhiêu cho một bữa. Nhưng mình chỉ nhớ rất rõ là mình được ăn bánh mỳ patê, cái bánh mà các bạn trai hay trêu là patê “thịt chuột”. Mình cũng chẳng thấy nó ngon gì, nhưng thời đó thế là cũng “oách” lắm rồi.
Vậy mà một hôm mình chợt nhận ra bánh mỳ Hạnh mua ngon hơn nhiều lắm. Bánh mỳ “bơ” hẳn hoi. Hoá ra là, Hạnh sáng tạo thay vì ăn bánh mỳ bơ như Tú Anh thì đã ăn bánh mỳ kẹp tương ớt và muối tiêu. Từ hôm đó, mình bắt chước Hạnh bắt đầu thích ăn món đó.
Hạnh ơi, hôm nay trời lạnh thế này mà có bánh mỳ xưa ăn thì ngon lắm nhỉ.
Với trẻ con bây giờ cũng vậy, đôi khi cho chúng ăn chay lại tốt hơn là ngày nào cũng ăn đầy chất. Mọi thứ no đủ làm chúng không có cái cảm giác “thèm” như chúng mình đã có các bạn nhỉ

1 comment:

Lớp 7A said...

A ha! Lại mới phát hiện thêm một "tâm hồn ăn uống" nữa rồi! Ngày đó, Thảo như thế là cũng sướng đấy chứ! Có "thịt chuột" mà ăn là tốt lắm rồi. Tớ chỉ có bánh mỳ không người lái thôi, mà cũng hôm có, hôm không ... đứt bữa thường xuyên hihi. Thế nên hôm nào mà có bánh mỳ không mà ăn là hân hoan lắm. Vẫn nhớ những hôm trời rét cắt da cắt thịt, buổi trưa đạp xe về nhà mà bụng vẫn rỗng không từ sáng sớm, sau 5 tiết học ... ấy là những hôm trong lòng thực sự trống vắng hixhix, chỉ muốn nhanh về đến nhà để được bát cơm cho ấm bụng.

Mà Thảo cũng chịu khó để ý xung quanh ra phết nhỉ. Biết dân tình hôm nay ăn gì, chơi gì để học hỏi... thảo nào nhanh tiến bộ, nhanh vào Trung Ương!!! Nghĩ lại thời trẻ con thấy vui buồn lẫn lộn. Nhưng có lẽ vui vẫn nhiều hơn buồn. Nghĩ lại thấy thương bố mẹ nhiều hơn thương cái bản thân mình. Bây giờ có con cái, lại thương con cái hơn mình nữa. Có lẽ có mỗi hồi bé là ... biết thương mình thôi. Ông Trời, suy cho cùng luôn công bằng... để mình đừng có thương mình nhiều quá, hết mất phần của người khác (còn để người khác thương với chứ) (~_^)