Monday, December 11, 2006

Chúng mình xưa và nay

Đố mọi người ai là ai?
20 năm sau... ai vẫn là ai đây...
Tấm ảnh này còn thiếu một số bạn trong lớp, hi vọng lần họp mặt sau lớp mình sẽ đông đủ hơn để làm một cái ảnh thật hoành tráng thay thế nhé. Ah, ...mà nhớ bổ sung thầy Trường nữa nhé...hi hi...
Mong gặp lại các bạn....

Sunday, December 10, 2006

Bánh mỳ

Author: Hương Thảo

Thời tiết Hà Nội những ngày này làm mình chợt nhớ nhiều về thời học sinh. Cái thời mà tụi học sinh lóc nhóc như chúng mình còn thèm có một cái áo len mới, thèm có vài đồng tiền xu để ăn quà vặt.
Tối nay ngồi một mình ở nhà nhìn con trai ăn bánh mì và mình chợt thèm cái bánh mỳ “không người lái ngày xưa”. Chẳng biết là Mỹ Hạnh có còn nhớ không, chứ mình vẫn còn có cảm giác vừa ăn ngày hôm qua. Ngon lắm, tuyệt!
Hồi đó, mình bị coi là còi cọc. Mẹ lúc nào cũng sợ mình đói, học nhiều rồi ốm. Sáng sáng, nếu không chuẩn bị được đồ cho mình ăn sáng thì mẹ cho mình tiền lẻ để ăn xôi hoặc bánh mỳ. Thực sự bây giờ mình không nhớ nổi là định mức bao nhiêu cho một bữa. Nhưng mình chỉ nhớ rất rõ là mình được ăn bánh mỳ patê, cái bánh mà các bạn trai hay trêu là patê “thịt chuột”. Mình cũng chẳng thấy nó ngon gì, nhưng thời đó thế là cũng “oách” lắm rồi.
Vậy mà một hôm mình chợt nhận ra bánh mỳ Hạnh mua ngon hơn nhiều lắm. Bánh mỳ “bơ” hẳn hoi. Hoá ra là, Hạnh sáng tạo thay vì ăn bánh mỳ bơ như Tú Anh thì đã ăn bánh mỳ kẹp tương ớt và muối tiêu. Từ hôm đó, mình bắt chước Hạnh bắt đầu thích ăn món đó.
Hạnh ơi, hôm nay trời lạnh thế này mà có bánh mỳ xưa ăn thì ngon lắm nhỉ.
Với trẻ con bây giờ cũng vậy, đôi khi cho chúng ăn chay lại tốt hơn là ngày nào cũng ăn đầy chất. Mọi thứ no đủ làm chúng không có cái cảm giác “thèm” như chúng mình đã có các bạn nhỉ