Brisbane... Sunshine State... Một trưa vắng ...
Từ khung cửa sổ lộng gió nơi tớ ngồi học nhìn sang ... bên kia, cũng một bờ dậu lấp lánh nắng ôm ấp hai thân cau rì rào lá xanh mướt, cũng một mái nhà nhấp nhô ngói lượn sóng, lanh kanh khe khẽ, chiếc chuông gió ngân lên những thanh âm vui tai ... Và nắng như tấm lụa vàng từ trên cao xanh trong vắt ... toả xuống những con phố núi ... quanh co như tấm lưng thon của cô gái 17... Tất cả đủ gợi nhớ quê nhà xa vắng ... nơi những xúc cảm nâng ta lướt trên đôi chân trần nhỏ bé... dạo trên những cung bậc của đời sống vô thường... Vui đó rồi lại buồn. Mới thất vọng đó lại chợt rộn rã, thăng hoa... Đau đớn và hạnh phúc mãi như luôn song hành thân thiết, tri kỷ ... như thể chẳng biết đau đớn... hạnh phúc sẽ chẳng tồn tại, cũng như thể ... sẽ chẳng thể còn đau đớn, nếu như nỗi đau dài tới vô tận... và hạnh phúc không kịp ghé thăm... dù chỉ là để tiếp thêm vài giọt nước cho người bộ hành trên sa mạc bao la cát cháy... có sức mà đi tiếp...
Khi viết những dòng này, tớ mơ mình được sống lại 20 năm trước, nơi dòng sông của tuổi thơ trôi trên những con thuyền dép khi mùa mưa về ... Nơi những bức ký hoạ được bạn gửi tặng bạn với tất cả những trong trẻo, hồn nhiên. Nơi những tờ báo tường ghập ghềnh những vần thơ con cóc, dầu thế, vẫn được các hoạ sỹ cừ khôi - niềm tự hào của 7A chúng mình - trang hoàng thật màu sắc, lộng lẫy ... Nơi xù xì những gốc bàng, gốc phượng vội vã những cái tên, những dòng lưu bút được khắc lên, thay cho những tâm sự chưa kịp thành lời ... Nơi những ao bèo xanh dập dềnh chở những ước mơ tuổi học trò mà ... chỉ có mình mới hiểu, chở luôn cả những riêng tư, thầm kín qua bốn mùa mưa nắng, chở những ánh mắt... kiếm tìm nhau trong dài rộng sân trường ... Nơi ấy, vẫn còn đó những bóng dáng thân thương của những người thầy, người cô... ngày ngày miệt mài như những người lái đò tận tâm ... đón đưa những mái đầu xanh ... đi về trên con sông thời gian... học chữ ... học nghĩa .... học đạo làm người.
Mỗi một kỷ niệm các bạn nhắc lại đều khiến trái tim tớ run lên bồi hồi. Mỗi chỗ ngồi giờ lại được gắn với một cái tên thân thương, từng viên gạch vỡ trên bậu cửa sổ oà nắng gợi nhớ những bước chân học trò hiếu động. Kỷ niệm vẫn như còn đó, đầy đặn, vẹn nguyên... như của để dành, lâu lâu đem ra ngắm nghía, trầm trồ gọi tên... như sợ để lâu... ở mãi tận nơi đó... sẽ lạc đi mất ... vơi đi mất...
Thế mà, chỉ có nỗi nhớ là chưa bao giờ đặt tên...
Tớ vẫn còn nhớ cái cảm giác vỡ oà khi 7A chia tay... Hạnh phúc có lẽ chưa bao giờ trọn vẹn. Nhưng nỗi buồn ... có khi nào là vô nghĩa. Hạnh phúc sưởi ấm những trái tim run rẩy tuyệt vọng, để thắp lên niềm tin ... là ngày mai, trời sẽ sáng hơn, trong xanh hơn. Trong buồn đau, ta hiểu chính ta, đau nỗi đau của người ... như chính là của mình ... để thấy mình thật nhỏ bé... và biển đời thật rộng lớn. Các bạn bè của 7A chúng mình giờ mỗi người đã đi trên những con đường của riêng mình ... Có người thành đạt, toại nguyện, trọn vẹn ... Có người vẫn đang trăn trở, lo toan trước bao bộn bề của cuộc sống trên hành trình kiếm tìm hạnh phúc. Có những ước mơ đời thường vẫn ngày ngày nhen nhóm, ấp ủ; có những khát vọng, những đam mê vẫn thắp lửa từng đêm... Cuộc đời vẫn thế... chẳng phải giỏi giang sẽ được hạnh phúc... không phải mọi nỗ lực đều cho trái ngọt, hoa thơm. Nỗi thất vọng của người này lại là cả một niềm khát khao, mỏi mong của bao người khác... Chúng mình sinh ra trên đời, được gặp nhau kết tình bạn hữu, bao nhiêu năm rồi, đứa bên Bắc, người bên Nam, người ở kẻ đi, thế mà chẳng quên được nhau... như đã từ nhiều kiếp trước ... chẳng hẹn mà gặp trong hai chữ "nhân duyên".
Người vui không quên kẻ buồn... Thật vậy, vui buồn sướng khổ của một người đâu phải chỉ là chuyện riêng của một người thôi. Trong thân cau xanh mướt bên đường kia, có nắng, có gió, có mưa của Trời đất, có câu chuyện cửa nhà yêu ghét hờn giận, có làn khói bếp ấm áp, có giọt mồ hôi mặn mòi tình chăm chút ... quyện trong màu xanh ngăn ngắt của những những tàu lá non kiêu hãnh vươn lên cao. Âu tất cả vạn vật kết tinh trong thân cau kia cũng là nơi nhân duyên của Trời Đất hội tụ. Các bạn chúng mình chẳng thể quên nhau cũng là do cái "nhân duyên" ấy. Tựa như ... là nếu không có một người ... thì cũng chẳng có mọi người vậy!
Khi nào thấy mỏi bước, kiệt sức trên đường đời ghập ghềnh... hãy nhớ cánh cổng trường sơn xanh, nơi chúng mình đã từng gặp gỡ và kết tình thân thiết... để chia sẻ... và vui với niềm vui của ai đó... mà vơi đi phiền muộn... để chẳng còn đố kỵ, bon chen như những thói thường của đời sống. Đời sống sẽ chẳng khi nào thôi biến động. Cái sự song hành của vui buồn có thể sẽ còn gọi tên ta. Đừng khi nào nản chí, và hãy bước tiếp. Sau đêm buồn... sẽ là những ngày vui. Sau cuộc chia tay... sẽ là ngày đoàn tụ. Ăn trái cau xanh, chớ quên vôi nồng, trầu thắm... Đừng quên cả những chắt chiu mưa, nắng, sương, gió, khói bếp, giọt mồ hôi và những câu chuyện cửa nhà ... Cau xanh, trầu thắm, vôi nồng quyện vào nhau cho một sắc đỏ của tình yêu và lòng thuỷ chung. Nếu thiếu một trong những thứ ấy, liệu đời sống có gọi được là đủ đầy, và liệu màu đỏ kia có còn nhức lòng ai đến thế???
Năm xưa khi 7A chia tay... tớ đã chẳng kịp nói với ai một lời nào. Có cuốn lưu bút cứ thập thò trong cặp để đến chia tay rồi... vẫn lặng lẽ nằm trong đó... chỉ có mình mình viết. Tạm biệt các bạn rồi, tớ vẫn mang trong lòng những nỗi nhớ của thời áo trắng... Tớ cất nó vào một góc trang trọng trong tim mình. Ấy thế mà chỉ một cơn gió đi qua cũng đủ làm lay động, lật giở những trang ký ức đã cất kỹ... Chợt thấy đâu đây bên đời ... “có chút tình thoảng như gió vội" ... Vội đến... vội đi ... chẳng kịp nói lời chia ly ... Để lại ta với ta ... giữa những muộn phiền vu vơ...
Xa hai bờ đầy vơi nỗi nhớ, sóng nhỏ lặng lẽ theo dòng ... để sớm mai hoà về cùng biển lớn... cuộn trong mình nỗi nhớ xưa ... giờ đã có tên ...