Author: Minh Hạnh
Đọc những dòng tâm sự của mọi người, kỷ niệm chợt ùa về đến thắt lòng. Cứ nhắc đến hai từ Tân Mai thôi là tớ đã thấy thân thương và vô cùng gần gụi lắm rồi. “Tuổi ấu thơ đã lớn lên ở đó”, nó gắn chặt với những ký ức buồn vui của bọn trẻ chúng mình ngày ấy. Có những hình ảnh không sắp xếp thành sâu, thành chuỗi mà cứ đọng mãi trong tâm trí tớ (tớ càng thấy thán phục trí nhớ của Tâm, của Ngọc quá). Tớ cũng chỉ nhớ là năm đầu tiên tới trường, cô chủ nhiệm lớp tên là Sửu. Về sau này, tớ nghe mẹ kể lại là hồi đó đi họp phụ huynh, cô giáo có kể trước lớp là tớ đã giơ tay phát biểu rằng: “Em thưa cô, cô nói ngọng ạ!”. Hồi đó, tớ mới ti toe phân biệt thế nào là “n” và “l” nên áp dụng “soi” cô giáo luôn. Mà sao liều thế không biết, mọi người nói là “điếc không sợ súng” cũng phải, bây giờ mà dám thế thì có mà chết. Tâm ơi, ấy có nhớ không chứ tớ cũng không dám chắc lắm là năm lớp 1 hay lớp 3, bọn mình mang quà đến cho cô giáo chủ nhiệm ấy nhỉ. Tớ chỉ nhớ là hôm đó vừa bão xong nên đường bị ngập lụt, mà cô giáo bọn mình thì lại ở tít tận trong làng. Bọn mình chung nhau chuẩn bị quà gồm: hai quả bưởi, một gói bánh sam pa dài dài ấy để tặng cô. Trước khi đi, mọi người tập trung ở nhà tớ (có Nhung, Tâm và ai nữa nhỉ…?). Buồn cười nhất là bây giờ tớ vẫn nhớ là lúc đó bọn mình có mở gói bánh đó ra ăn vài chiếc, sau đó lại hơ đèn nóng cho kín gói nilông lại. Sau đó thì sắn quần móng lợn, lội nước men theo đường làng, đứa vác bưởi, đứa cầm bánh đến nhà cô. Và rồi hình như cũng không tìm được nhà thì phải! Có bạn nào còn nhớ kỷ niệm này thì phục hồi trí nhớ cho tớ với. Ôn lại chuyện này, tớ mới thấy hình như mình hơi lạc đề vì đây là blog của lơp 7A thôi, nhưng vì bọn mình phần lớn đều ở khu vực này và có lẽ đã học cùng nhau từ trước đó lâu lắm rồi nên cứ lan man vậy. Thông cởm nhé!!! Một kỷ niệm khác nữa khiến tớ cứ buồn cười mãi, không biết Tuấn Anh có nhớ không? Hình như hồi đó học lớp 5 thì phải, Tuấn Anh bị gọi lên bảng kiểm tra bài giờ nhạc. Hôm đó bọn mình học bài “Nhạc rừng”. Trước giờ kiểm tra, Tuấn Anh ngêu ngao xuyên tạc nên đến lúc kiểm tra đã cất cao giọng: “Mưa rơi cho chim ướt lông...”. He he… Hồi lớp 4 thì tớ học lớp 4E do cô Hoàn chủ nhiệm. Cô Hoàn người to béo, trông thì có vẻ dữ dằn mà sao hồi đấy ưu ái tớ thế không biết. Các bạn có biết không chứ hồi đó tớ sợ nhất môn tập làm văn, mỗi lần phải làm bài tập ở nhà là tớ cứ lo lắng đến hãi hùng, toàn phải nhờ mẹ “gà” hộ thôi. Có lần tớ còn tả con gà trống đẻ trứng nữa chứ (hu hu…) thế mà cô Hoàn lại toàn lấy bài văn của tớ lên đọc mẫu trước lớp và rồi cuối năm còn lấy vở văn của tớ để lưu lại cho lớp sau!!! Thật chẳng thể hiểu nổi. Đến bây giờ chuyện này đối với riêng tớ vẫn là một ẩn số to đùng! Có lẽ do cô thiên vị quá thì phải nên có lần kiểm tra học kỳ môn toán, cô lấy luôn bài của tớ làm đáp án chấm điểm cho cả lớp, sau đó mới phát hiện ra chỗ sai nên hạ điểm của tớ từ 10 xuống 9 và phải chấm lại điểm cho cả lớp nữa chứ! Chuyện này mà bị cánh báo chí thời nay khui ra thì cô Hoàn sẽ bị quy tội mất! Tội nghiệp cô, mọi người giữ kín hộ nhé. Có lẽ do hồi đó chữ viết mình sạch (không đẹp) và cũng ngoan nữa (cứ ngộ nhận thế đi) nên được cô ưu ái. Tuy nhiên, có một scandal mà đến giờ tớ cần phải thổ lộ như một lời sám hối với bạn Việt Hà (không nhớ Việt Hà còn thù dai nữa không?). Nhưng tớ vẫn nhớ lắm, hôm đó cô Hoàn trả bài kiểm tra văn, nhận bài xong rồi thì tớ và Hoàng Hà (hay là Nhung nhỉ?) đổi bài cho nhau xem một cách bí mật (trẻ con thật đấy) nhưng Việt Hà lại giằng lấy bài của tớ đòi xem, thế là chẳng hiểu sao (hình như sợ bị đọc) nên thuận tay lại… tát (yêu) luôn Hà một cái. Bây giờ vẫn thấy ân hận quá, từ nhỏ đến giờ chưa “vũ nữ” như vậy bao giờ. Thế là bị cô Hoàn nhắc nhở. Cả Việt Hà khóc, tớ cũng khóc cho đến tận lúc về nhà. Lúc đó sợ lắm vì đã hành động hoàn toàn sai trái, mà chỉ sợ mẹ Hà (bác Hồng) ngay gần nhà tớ đến hỏi han thì không còn mặt mũi nào nữa. Chỉ thấy ngượng và có lỗi với Hà thôi. Cho tớ xin lỗi nhé. Còn nhiều chuyện nữa, tớ xin hẹn mọi người ở kỳ sau. Kỷ niệm với lớp 7A của thầy Trường thì còn vô biên, nhắc đến là tớ đã thấy nghẹn ngào, nói thật đấy, sẽ phải ôn lại nhiều nhiều… Cứ post tạm lên để tâm sự cùng với mọi người đã.